Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

Tuyển tập thơ hay Đà Lạt

Em có về thăm Đà Lạt nữa không em?

Em có về thăm Đà Lạt nữa không em?
Nơi những con đường thông trải dài lộng gió
Thung lũng cao nguyên chiều rơi vàng ngọn cỏ
Đêm Kơ Ho ánh lửa bập bùng.



Em có về thăm Đà Lạt nữa không em?
Nơi suối Bạc, suối Vàng mông lung xa ngái
Hồ Than thở - chuyện tình xưa huyền thoại
Đỉnh Lang Biang vọng mãi ngàn xanh.

Em có về thăm Đà Lạt nữa không em?
Thăm thác Camly giữa lưng chừng-trắng xóa
Chiều Prenn-chiều không vội vã
Thiền viện Trúc Lâm sắc tím Phượng đậm đà.


Em về thăm Đà Lạt nữa đi em
Để anh được khoác áo giùm em ngăn làn sương mỏng
Được đi bên em trong hoàng hôn tĩnh lặng
Dưới những khóm hoa rừng thoang thoảng hương bay...

Về nghen em ... Ủ ấm một mùa say!


(Trần Hưng Đại)
 Ngẫu hứng phố phường
Uông Thái Biểu

Đà Lạt của tôi trôi trong sương giăng
Là cánh chim đêm tìm miền đất đậu
Đà Lạt của tôi đối diện mặt trời
Tôi trễ nải trôi tímchiều mận hậu…
*
Đà Lạt của tôi, người bạn vong niên
Gậy trúc khập khênh
Chênh vênh gõ từng bậc đá
Đà Lạt rất quen và rất lạ
Chén rượu ngoại ô
Ngấm một tiếng
Khà…
*
Đà Lạt của tôi vó ngựa chiều mưa
Lóc cóc dội về quán trọ
Lữ khách dừng chân giữa đường mưa gió
Ngước nhìn một khoảng trời thông…
*
Đà Lạt của tôi, em ơi biết không?
Đà lạt của tôi, mưa chiều qua lòng.

Buổi chiều, sương bay trên Đà Lạt
Bằng Việt


Chiều dâng bình yên, mù sương bay
Núi lơ lửng trên bầu trời thẳm
Một màu hoa vàng thắm
Chưa hề phai sau mưa.
*
Sương bay, sương bay như thể bao giờ?
Sực nhớ trạm quân y trên đường biên giới,
Cả tháng sương bay và suốt mùa bom dội
Một khúc hát bập bùng như lửa bếp qua đêm,
*
(Tôi chưa bao giờ nhìn rõ mặt em
Rừng thẫm lá, sương mù dày đặc quá
Cầm bát cháo em đưa, cơn sốt còn hành hạ.
Tai chỉ âm vang tiếng hát bập bùng…)
*
Sương bay, sương bay, thành phố đẹp lạ lùng
Tôi chưa có vui buồn gì ở đấy!
Chiều rét mướt dáng người đi như chạy
Phố dốc theo đồi, khuất nẻo, lươn miên man.
*
Bàng hoàng chưa?...ai bắt nhịp râm ran,
Tiếng trong trẻo: Dàn đồng ca em gái
Vẫn khúc hát của Trường Sơn xa ngái
Khúc ngát bập bùng như lửa bếp qua đêm!
*
Không thể nào nhìn rõ mặt các em!
Trời lạnh quá, nhà nhà đều kín cửa.
Mà khúc hát đơn sơ, suốt đời như đốm lửa
Sưởi ấm lòng khi bốn phía sương bay…
*
Hy vọng nuôi qua thời chiến đấu, về đây.
Cả thành phố chưa quan chợt nối cùng tâm sự.
Và khúc hát bâng quơ, tự cánh rừng xưa cũ,
Lại dâng đầy sương trắng buổi chiều nay…

Đà Lạt Đêm Sương
Quách Tấn

Bóng trăng lóng lánh mặt hồ im,
Thời khắc theo nhau lải rải chìm.
Đúng dựa non sao bờ suối ngọc,
Hồn say dìu dịu mộng êm êm.
*
Một luồng sương bạc bỗng từ mô
Lẻn cuốn vầng trăng cuốn mặt hồ,
Cuốn cả non sao bờ suối ngọc:
Người lơ lửng đúng giữa hư vô.
*
Trời đất tan ra thành thuỷ tinh
Một bàn tay ngọc đẫm hương trinh
Âm thầm mơn trớn bên đôi má
Hơi mát đê mê chạy khắp mình.

Ngẫu Hứng Đà Lạt

Anh lên thành phố ngàn hoa
Nắng thưa
Mưa nhạt
Sương nhòa
Tìm em
Cuộc tình xưa
ngỡ rũ mềm>
Ngờ đâu giây phút
thành đêm bão bùng
Dấu đời
dẫu chẳng in chung
Bao năm lang bạt
Cuối cùng là em
Thôi xin đừng nói gì thêm
Chỉ Anh - Đà Lạt và Em>
Thiên đường...

Nhà thơ Đặng Quốc Khánh
(Hội viên Hội VHNT Bình Định)
ST tại trại sáng tác Đà Lạt tháng 8/2009.
 Đà Lạt
Hoàng Kim

Đà Lạt của mình, cỏ lúc nào cũng xanh
Gió mát rượi trong lành từng hẻm phố
Làn sương mỏng xôn xao nỗi nhớ
Mặt hồ xanh, liễu rủ ven hồ.
*
Đà Lạt của mình, nắng nhẹ như tơ
Dệt rất mỏng qua từng khe lá nhỏ
Rừng thông hát, dạt dào sóng vỗ
Xanh thắng năm tô thắm môi cười
*
Đà Lạt của mình, muôn sắc hoa tươi
Hương thơm ngát khi đêm về lặng lẽ
Những bước chân trên cỏ mềm dịu nhẹ
Giữa ngàn thông, một Đà Lạt rất riêng.
*
Đà Lạt của mình, có những cánh dù xinh
Xoè âu yếm từng mái đầu thân thiết
Dẫu xa rồi vẫn nhớ vềda diết
Nỗi nhớ nhung thành hoa nở tím hồng.
*
Đà Lạt của mình, điện sáng lung linh
Nở rất đẹp giữa ngàn thông hoà nhạc
Đường bồng bềnh như trôi trong tiếng hát
Thác Prenn tung khói trắng ngày đêm.
*
Đà Lạt của mình, thành phố cao nguyên
Là nơi để lòng ta thương nhớ
Nơi hôm nào Lang Bian gặp gỡ
Để sinh thành đà Lạt hôm nay.

Đà Lạt ngày xa nhau
Phạm Hồng Danh

Tôi đứng bên trời trông ngóng ai
Vầng trăng khuya lạnh tiếng thở dài
Cao nguyên hoang vắng lộng hiu quạnh
Sương khóc thương người đẫm ướt vai.
*
Em về phương ấy thương chốn cũ
Quay quắt một thời chim lang thang
Hằn lên đuôi mắt thời quá khứ
Ấp ủ trong lòng hương ngọc lan.
*
Tôi thảng thốt sau lần gặp gỡ
Ngỡ đời mình như thác đổ triền miên
Ngỡ lòng mình là tảng đá thâm niên
Ôm rêu phủ nằm bên bờ khát vọng.
*
Chút bình yên trên đôi vai bé bỏng
Tôi hiểu gì về từng ngón tay em
Mưa cứ rơi se sắt nét môi mềm
Đôi mắt buồn chứa muôn trùng sóng lớn.
*
Tôi ném xuống đáy hồ trăm bận rộn
Đến bên em đồi cỏ ướt mịn màng
Thung lũng xưa còn đó thênh thang
Ta say đắm một góc trời êm ả.
*
Nén xuống đáy lòng bao ấm ức
Chỉ còn thơ và mộng dưới đồi thông
Em đâu rồi giữa trời đất mênh mông
Tôi ngơ ngác gọi thầm ơi Đà Lạt.

 Chiều Mimôsa
Phạm Thị Ngọc liên

Em về một mình
Chiều Đà Lạt lạnh tê lồng ngực
Những dấu chân ngày xưa cỏ mượt
Sương che khuất tự lâu rồi
*
Em về thèm tia nắng mặt trời
Như con chim mồ côi đi lạc
Sợ bóng chiều rơi
Ngần ngại bay về chốn cũ
Nơi ngọn lửa đã tan
Hơi ấm đã quên
Em về đi qua cỏ xanh
Lòng xót như cỏ gãy
Mimôsa trong tay anh ngày ấy
Bây giờ còn không?

Đà Lạt Chiều Thơ

Thơ: Trường Đinh

Liên Khương ơi, em như màu hoa nắng
Nỗi nhớ dài đan tím ngát trời xưa
Anh vẫn buồn như mây hoàng hôn trắng
Gió thu về trong áo lá làn mưa

Nàng Gou-gah mắt vương sầu thương nhớ
Thung lũng chiều vẫn ngan ngát sương tơ
Anh gọi mãi tên em mùa thác lỡ
Trên phím nhòa biêng biếc những đầy vơi

Hỡi Cam Ly, hỡi sóng triều gợi nhớ
Niềm ra khơi như nhụy nở chờ mong
Vẫn còn đó, nét thu mờ biên giới
Mưa có buồn, em có lạnh nhiều không?

Hỡi Hương xưa, hỡi giòng trôi xanh bóng
Cánh chim về trên lối nhỏ bơ vơ
Ngàn hoa mơ vẫn ơ thờ cuối mộng
Nhịp nắng hồng có tiếc nuối chiều thơ

ĐÀ LẠT NGÀY TRỞ LẠI

Anh không đợi,mình em về phố núi
Trăng đã chia hai nửa cắt hai miền
Quán cóc cũ chiều nao ta hò hẹn
Cà phê rơi,đắng xót nỗi niềm riêng.

Anh không đợi,mình em về phố núi
Bước chông chênh qua nẻo vắng âm thầm
So vai trốn cơn gió tràn lạnh buốt
Thèm bàn tay ấm áp...đến bâng khuâng.

Em lạc lõng giữa trập trùng mây núi
Tình quanh co trong đồi dốc mù sương
Đường tận cùng dẫu em đi hết được
Không còn anh sao cập bến yêu thương.?
(ST)

 Đà Lạt ơi mai thành nỗi nhớ
Đặng Nguyệt Anh

Mai em về
Để lại những rạng đông
Tiếng chuông nhà thờ giục giã
Đà Lạt thức dậy
Sau đêm bình yên

Mai em về
Gửi lại những hoàng hôn
Sương trắng giang mờ đỉnh núi
Góc phố chia tay
Ngập ngừng bối rối…

Mai sẽ xanhững ô đất bậc thang
Những bàn tay cần mẫn tháng năm
Cho Đà Lạt xanh tươi hoa lá

Mai em về
Viện hạt nhân ở lại
Vươn mình lên cao

Đà Lạt ơi
Gửi lại gió thông reo
Phút tĩnh lặng
Chiều bên hồ Than Thở
Thung lũng tình yêu chín vàng nỗi nhớ
Nguyễn Du thăm thẳm một con đường

Mai xa rồi
Những phố chưa kịp quen
Tiếng vó ngựa lẻ loi con đường dốc
Hoàng hôn buồn
Ai dạo bước sau mưa?...

Đà Lạt ơi
Mai thành nỗi nhớ
Mai em về
Mang Đà Lạt về theo.

LỮ KHÁCH
Bùi Chí Vinh


Mất đến mười năm yêu Đà Lạt
mới quàng vai được những ngọn đồi
em có đi trên đồi không vậy
sợ chạm vào em lại điếng người?


Điếng người chỉ muốn tan thành khói
rụt rè bay trên những mặt đường
Chỉ cần sáng sớm em mang guốc
Là bao nhiêu khói trở thành sương.

Đà Lạt mềm như chiếc áo len
khoác vào là lại hiện ra em
hồn anh đã khép hai hàng nút
lá trúc nhà ai:mặt chữ điền.

Tội nghiệp cho chàng Hàn Mạc Tử
níu tình nhau bằng cái đậm đà
không biết trong ngôi nhà ngói đỏ
sắp có nàng công chúa bước ra

Anh biết và anh đợi hằng đêm
như tường vi đợi gió qua thềm
như trăng rằm đợi mùa sương khói
anh đợi mười năm tiếng guốc em.

TẠ TỪ ĐÀ LẠT

Bất chợt xanh um chiều phố núi
Mây mù lũng thấp gặp đồi cao
Nỗi buồn buổi hẹn vàng hoa ngõ
Gặp lạnh bay qua ở cuối rào.

Bất chợt lũng đồi. Ta bất chợt
Quen nhau như thể những hoa hồng
Hoa thơm trong tóc,hồng môi ướt
Hò hẹn nhau, rồi xa mênh mông.

Dắt lên đồi xuân trời trớt quớt
Áo trắng ghim đầy kim cỏ may
Chỉ tơ theo gió bay tuốt luốt
Níu giữ còn nhau-tay trong tay.

Thì nói làm chi câu cách trở
Như thông già chuyên đứng bên chiều
Gần nhau đâu sá hồ Than Thở
Này Ái Ân rừng,thung lũng Yêu!

Mai này ta lại về châu thổ
Trăm nhánh sông xuôi dáng núi đồi
Bát ngát tràng giang lòng sóng nhớ
Trôi về Đà Lạt chiêu chia phôi.

(Lê Nguyên Ngữ)

ĐÀ LẠT CHƯA XA ĐÃ NHỚ

Đà lạt ơi, chưa xa đã nhớ
Mimosa thắp nắng những triền thung
em gói gió bay bay tà áo lụa
xanh đan xanh thông nũng nịu ngàn thông...

Đà Lạt ơi, chưa xa đã nhớ
Cam Ly đau biệt khúc xa người
Thung Lũng vắng tiếng ve buồn nức nở
qua một chuyến đò tiếc một dòng trôi...

Đà Lạt ơi, chưa xa đã nhớ
tóc ai xanh gội nắng chiều đông
chân đi đã khắp miền duyên nợ
vẫn bên em một đóa xuân hồng !

(Thanh Minh)

ĐÀ LẠT XƯA KỶ NIỆM

Giáng sinh này anh không về thăm mẹ
Anh có còn nhớ Dalat không anh ?
Anh đi rồi phố núi chắc buồn tênh
Em vẫn nhớ pedalot chiều nọ

Đối với anh … chắc đã là quá khứ
Nhưng với em buổi ấy khắc thiên thu
Trời hoàng hôn chẳng một chút sương mù
Một chút gió vương tóc tơ con gái

Em còn nhớ … anh lắc đầu ái ngại
Bà giữ vườn … “Anh-Chị muốn mua chi ?”
Em ngất ngây … họ nhầm lẫn tí ti
Nghe thích nhỉ … mong anh đừng giải thích.

(Thanh Vân)

ĐÀ LẠT

Lệ than thở đọng thành hồ?
thông xanh hay những mong chờ lẻ loi?
hiu hiu lạnh cũng gai người
lạnh từ ai lạnh sang tôi... lạnh tràn?

Mềm lòng trái bắp nướng than
chiều chưa chi đã sương tan lũng đồi
chợ Âm Phủ bếp lửa cời
rì rầm đêm thoảng bên tôi rì rầm...

Mừng se sẽ, sầu nín câm
thầm duyên Đà Lạt trăm năm gọi mời
đơn côi nào gặp đơn côi
thành ra trắng xóa nụ cười thác Pren?

(Cao Xuân Sơn)

Hoài niệm Đà Lạt

Chiều Đà Lạt ai ngồi gom sương lại
Tựa lưng chiều nghe lơ lửng lạnh buông
Langbian trăng trắng mờ hoang dại
Pren buồn để mặc con nước tuôn

Camly ơi! cớ chi mà réo rắt
Thông già ơi!sao cứ đứng suy tư
Và Đà Lạt là em gầy dáng nhỏ
Quây kín trong ta lớp lớp sương mù

Con phố nhỏ lượn quanh về một ngỏ
Đường nhấp nhô, đồi núi cũng nhấp nhô
Qua Xuân Hương rồi tạt về Than Thở
Đi một ngày chưa hết được xứ mơ

Em có lên đồi cù không hở nhỏ
Nhớ hái thật nhiều những đóa mimosa
Rồi nhè nhẹ rải hoa vào trong gió
Sẽ thấy chiều Đà Lạt rất kiêu sa

Anh biết rồi em vì sao má đỏ
Có phải những chiều Đà Lạt kín mùa đông
Em gom hết vào lòng những tia nắng nhỏ
Đà Lạt lạnh muôn năm cho đôi má em hồng

Rời Đà Lạt mới thấy thương Đà Lạt
Về đồng bằng mới thấy nhớ cao nguyên
Mimosa đâu thể vàng nơi khác
Xa em rồi mới biết đã thương em

(sưu tầm)

ĐÀ LẠT VỌNG VỀ

len lén vào hồn nổi nhớ nhung ai
Người ơi có biết yêu “ai” đấy mà!

huyenvan


Níu bước chân em, tĩnh mịch chiều đến
Trinh nguyên sương đêm, lênh đênh mây về
Cung điệu buồn vút ngút đêm thâu lạnh
Hồ Xuân Hương liểu rủ lặng la đà.

Em đứng gọi trời đêm lả chả rớt
Âm u đồi núi rãi rơi góc trời
Sắc mây đen âu sầu đời kiếp phận
Đêm xuống hững hờ, hờn giận chân hoang.

Mang kiếp mây trôi, lang thang ngày tháng
Xao xuyến u buồn, lai láng đợi mong
Len lén qua hồn, phơn phớt yêu đương
Duyên trao tình gửi, vấn vương hẹn hò.

Mơ mây tình nồng, mơ gió tình lay
Tuôn rơi giọt lệ, thương vay tình mình
Tim vỡ hắt hiu, bóng hình nhung nhớ
Cung tơ lả lướt, mộng mơ rũ mềm.

Đà Lạt phố vắng, khuya đêm vắng ngắt
Bước chân âm thầm, gió vẳng vọng xa
Đèn phố nhạt nhòa, xóa dấu người thương
Lòng buồn ray rứt, yêu đương dâng sầu.


Huyền Vân
Arizona, tháng bảy năm hai ngàn lẽ bảy
ĐÀ LẠT PHỐ

Chưa hết phố đã hết đồi
Đâu tóc thông và mắt sương ký ức
Hương dậy thì chôn dưới móng bê tông?

Đành xẻ núi mà đi
Nhói đau trầm tích đỏ
Hết thông có còn cỏ
Hẹn khe kè, lẩy đá tìm xanh?

Đừng bắt anh yêu em bằng hình bóng hôm qua
Mảng ngói nâu, bức tường đen cuối ngõ
Ô má hồng,
Đừng khóc đám ma thông!

(Trương Thái Du)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét